Đây là lần thứ hai trong vòng hai ngày tài khoản Facebook của chị Trần Thị Thu Phương, cán bộ quản lý tại một công ty truyền thông, bị kẻ xấu chiếm quyền sử dụng. Song rất may chỉ sau gần một giờ, Phương đã lấy lại được tài khoản.
Sự cố bắt đầu vào trưa 26/2 khi Phương nhận được tin nhắn messenger từ một người bạn nhờ vào bình chọn cho cháu gái tham dự cuộc thi giọng hát dành cho trẻ em. Phương truy cập vào đường link đính kèm, làm theo chỉ dẫn trong đó có việc điền tên đăng nhập, mật khẩu Facebook trước khi vào bình chọn. Một phút sau, Phương mất quyền sử dụng tài khoản Facebook của mình.
Hacker nhắn tin cho nhiều bạn bè trên Facebook của chị Phương để vay tiền, chuyển vào tài khoản Do Van Tung mở tại ngân hàng ACB. Nhiều người khi nhận được tin nhắn đã gọi điện thoại lại cho Phương để hỏi cụ thể vì bất ngờ, lần đầu tiên nhận được đề nghị vay tiền. Song một cô bạn do nghĩ Phương cần gấp đã chuyển ngay mà không chút nghi ngờ.
Sau vài giờ lấy lại được tài khoản khi nhờ chuyên gia can thiệp, chị Phương phát hiện bị kẻ xấu đổi hết thông tin cá nhân đã đăng ký như email, số điện thoại. Đã sử dụng lại tài khoản bình thường song chỉ hai ngày sau, chị lại bị mất lần thứ hai, nghi do đã không cài đặt xác thực mật khẩu hai lớp.
Phương đoán những kẻ "tấn công" có chủ đích khi nhằm vào chị. Ngôn từ thể hiện trong các tin nhắn trao đổi được các nạn nhân đánh giá là "giống y hệt" nên không ai có thể ngờ. "Tôi rất buồn khi bị lợi dụng uy tín để lừa vay tiền. Mấy ngày nay, tôi mất nhiều thời gian giải thích cho hàng trăm bạn bè trên Facebook về sự cố này", Phương nói.
Không chỉ chiếm đoạt tiền, hacker còn gửi đường link bình chọn chứa mã độc tới một số bạn bè của Phương. Khi nhận được tin nhắn từ Facebook Phương hôm 26/2, chị Trang chút không nghi ngờ, mở ngay đường link để tham gia bầu chọn và cũng bị mất quyền sử dụng tài khoản Facebook. Qua lịch sử tin nhắn trước đó, hacker đã mạo danh Trang để trò chuyện với một số người bạn, trong đó có việc vay tiền, nhờ mua thẻ điện thoại và cả đòi nợ.
Khi nhận được tin nhắn với nội dung "em trả tiền hàng luôn qua tài khoản này cho chị với", một người bạn của chị Trang đã chuyển 60 triệu đồng. Khi biết bị lừa, người này ra ngân hàng vừa chuyển tiền đến để nhờ can thiệp thì được biết sau khi nhận được tiền, chủ tài khoản đã chuyển hết phiên dịch tiền đi. Tổng cộng 6 người bạn của Trang đã bị lừa chuyển 154 triệu đồng.
Giao diện lừa đảo hacker tạo ra để chiếm tài khoản của chị Phương.
Hiện tượng đánh cắp tài khoản Facebook để lừa tiền diễn ra thường xuyên. Hôm qua, ngày 28/2, Công an huyện Như Xuân (Thanh Hoá) bắt ba thanh niên quê Quảng Trị đã chiếm quyền điều khiển các tài khoản Facebook của trang cộng đồng người Việt tại Nhật Bản, Singapore bằng cách dò mật khẩu hoặc lập Facebook giả mạo có giao diện giống.
Lấy được thông tin cá nhân, lịch sử trò chuyện của từng chủ tài khoản, những thanh niên giỏi công nghệ thông tin này đã mạo danh gửi tin nhắn cho người thân của họ tại Việt Nam để vay tiền, nhờ mua đồ, mua thẻ điện thoại hoặc gửi tiền sang để đóng học phí... Trong tháng 2, ba nghi phạm đã lừa đảo hàng trăm người với gần 4 tỷ đồng.
Ba nghi phạm bị Công an Thanh Hóa bắt.
Bộ Công an cảnh báo chủ tài khoản Facebook chỉ nên đăng nhập tài khoản trên website chính thức của Facebook. Người dùng nên cài đặt mật khẩu có yếu tố bảo mật cao và hạn chế sử dụng các thông tin như họ tên, biệt danh, ngày tháng năm sinh để cài đặt mật khẩu; luôn cài đặt mã xác thực hai yếu tố qua điện thoại hoặc hòm thư điện tử tin cậy...
Khi nhận được tin nhắn vay tiền, mua thẻ điện thoại..., bạn cần gọi điện thoại trực tiếp cho chủ tài khoản Facebook để xác minh.
Nhà chức trách cảnh báo, người dùng không nên để công khai số điện thoại, email, ngày tháng năm sinh, số chứng minh thư nhân dân dùng để đăng ký Facebook; cẩn trọng khi đăng nhập Facebook từ một ứng dụng, "cửa sổ" nào đó mà không phải trình duyệt tin cậy. Bạn đặc biệt cảnh giác với các đường link mà khi mở yêu cầu nhập mật khẩu.
Dữ liệu về nCoV do phòng thí nghiệm ở Thượng Hải công bố. Ảnh:
SCMP.
Nhà chức trách yêu cầu đóng cửa phòng thí nghiệm hôm 12/1 - một ngày sau khi giáo sư Zhang Yongzhen và cộng sự chia sẻ trình tự gene với các nhà khoa học trên thế giới. Việc công bố dữ liệu giúp giới nghiên cứu phát triển bộ kit xét nghiệm virus,
South China Morning Post,
28/2 đưa tin.
"Trung tâm không được giải thích phiên dịch về lý do đóng cửa phòng thí nghiệm để sửa chữa. Chúng tôi đã nộp 4 đơn xin phép mở cửa trở lại nhưng không nhận được hồi âm", nguồn tin giấu tên ở trung tâm cho biết. "Việc đóng cửa ảnh hưởng lớn tới các nhà khoa học và nghiên cứu của họ trong lúc cần gấp rút tìm kiếm biện pháp kiểm soát dịch bệnh do nCoV".
Nhóm của giáo sư Zhang phân lập và hoàn thành trình tự gene virus mới vào ngày 5/1, hai ngày trước khi Trung Quốc đưa ra thông báo chính thức về các ca viêm phổi lạ do virus gây ra ở Vũ Hán. Trung tâm tại Thượng Hải báo cáo phát hiện với Ủy ban Y tế Trung Quốc cùng ngày và đề xuất tiến hành các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát phù hợp ở nơi công cộng, do bệnh nhân mà các nhà nghiên cứu lấy mẫu vật có triệu chứng nghiêm trọng và virus rất giống một họ phát hiện trước đây ở loài dơi.
Ít giờ sau khi nhóm của giáo sư Zhang công bố trình tự, Ủy ban Y tế Trung Quốc thông báo họ sẽ chia sẻ dữ liệu với Tổ chức Y tế Thế giới (WHO). Sau đó, cơ quan được chỉ định gửi thông tin cho WHO là Viện Vi trùng học Vũ Hán. Hôm 11/1, nhóm nghiên cứu công bố phát hiện trên trang virological.org và GenBank, kho dữ liệu mở cho phép các nhà khoa học tải, chia sẻ, sử dụng và phân tích dữ liệu. Trong vòng một tuần sau đó, vài công ty ở Trung Quốc tuyên bố họ đã phát triển bộ kit chẩn đoán virus.
Phát hiện của giáo sư Zhang và cộng sự được xuất bản hôm 3/2 trên tạp chí Nature. Nhóm nghiên cứu cho biết họ thu thập mẫu bệnh phẩm từ một bệnh nhân có triệu chứng sốt, chóng mặt, ho và nhập viện ở Vũ Hán hôm 26/12/2019. Trung tâm Thượng Hải có quan hệ hợp tác với Bệnh viện trung ương Vũ Hán. Bệnh nhân được xác định là một tiểu thương 41 tuổi ở chợ bán buôn hải sản Huanan tại Vũ Hán, nơi được cho là mắt xích quan trọng giúp virus lây lan trong giai đoạn đầu bùng phát dịch.
Phòng thí nghiệm là cơ sở an toàn sinh học cấp ba, cấp cao thứ hai và được Cơ quan đánh giá cấp phép của Trung Quốc thẩm định hàng năm vào ngày 5/1. Cơ sở cũng được giao tiến hành nghiên cứu về virus corona hôm 24/1. Hiện nay, chưa rõ lệnh đóng cửa phòng thí nghiệm có liên quan tới việc công bố trình tự gene trước cơ quan chức năng hay không. Lệnh đóng cửa được Ủy ban Y tế Thượng Hải ban hành. Cơ quan này chưa đưa ra phản hồi về vụ việc.
Đọc bài viết về những khó khăn của Vietnam Airlines trong việc
40% máy bay "đắp chiếu"
cùng 20.000 lao động bị ảnh hưởng, đặc biệt hơn là xem được video
khách sạn Hà Nội hỗ trợ nhân viên 1,5 triệu đồng/ tháng
, tôi thấy rất đồng cảm với các bạn. Và hơn bao giờ hết, tôi muốn gửi bài viết này đến những ai đang suy sụp vì virus corona nhằm "xốc" lại tinh thần, để tránh những suy nghĩ bi quan, tiêu cực mà gây ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng trước hết, hãy nghe câu chuyện của tôi.
Ba tôi từ Bắc vào Nam, yêu và cưới mẹ tôi được 16 năm thì mẹ tôi mắc căn bệnh ung thư đại tràng. Mẹ mất khi tôi 18 tuổi, bỏ lại ba cha con tôi tự nương tựa vào nhau mà sống. Thuở nhỏ, anh em tôi trải qua tuổi thơ không có thời gian bên cha mẹ. Cả hai người đều đi làm công nhân từ sáng sớm đến tối muộn mới về. Ăn cơm xong, ba mẹ đều chỉ nghĩ đến việc làm việc nhà rồi đi ngủ, mai đi làm tiếp. Thời gian đâu ra mà tâm sự hay kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ như trong phim. Có lẽ khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ba mẹ tôi là lúc chưa sinh ra đứa con đầu lòng.
Cuộc sống ngày càng khó khăn hơn, và thời gian ba dành cho hai anh em tôi cũng ít hơn sau khi mẹ mất. Ông nhất quyết không lấy vợ mới, và cũng chẳng để ý một ai mặc dù có rất nhiều lời giới thiệu. Suốt ngày cứ cặm cụi đi làm, kể cả ngày chủ nhật để kiếm tiền nuôi anh em tôi ăn học. Cũng từ đó, tôi suốt ngày ôm cái máy tính, ngồi lập trình, còn em tôi muốn học gì thì học, muốn chơi gì thì chơi. Như một truyền thống gia đình, chúng tôi ít tiếp xúc và trao đổi về những khó khăn mà mình gặp phải. Thay vào đó, mỗi người chìm trong một suy tư của riêng bản thân.
Tôi lập gia đình sớm. Năm 22 tuổi, chúng tôi sinh đứa con gái đầu lòng. Tôi chợt nhận ra, mình thật sự làm cha khi con biết cười và mừng rỡ mỗi khi ba nó đi làm về. Có lẽ, vì tuổi thơ thiếu thốn tình cảm gia đình mà từ khi làm cha, tôi càng muốn dành nhiều thời gian bên vợ con mình hơn. Tôi bắt đầu chán ghét cảnh phải đi làm công ty, chán cảnh tăng ca, phấn đấu để lên làm nhân viên cấp cao, mặc dù trước đó, tôi kỳ vọng rất nhiều về "quyền cao chức trọng" trong tổ chức. Thay vào đó, tôi muốn dành nhiều thời gian với gia đình hơn.
Cũng vì chán nản với việc phải đi làm công ty, tôi bắt đầu nhảy việc, trung bình 6 tháng/ lần. Tôi làm đủ mọi nghề, từ một buôn bán mỹ phẩm, lang thang khắp đất Sài Gòn để bán từng cây son; hay kiểm hàng trong một công ty mây tre đan; cho đến làm công nhân lắp đế máy giặt 14 tiếng/ ngày trong nhà máy, thậm chí là một thông dịch viên xưởng trong công ty thuộc da bò gia công xuất khẩu. Tất cả mọi thứ tôi làm, cốt là để học hỏi, mỗi thứ một chút để sau này tự mình ra làm chủ.
Bước ngoặc của tôi là khi hai vợ chồng quyết định từ bỏ công ty một cách thật sự để cùng nhau ra mở... quán ốc. Lúc đó, việc đi làm mỗi ngày 8 tiếng với áo sơ mi đóng thùng, và vốn kiến thức tiếng Anh tự học đã đạt đến "cảnh giới" ... mở miệng ngoại ngữ, với một vị trí cũng gọi là đáng nể khi trong tay kiểm soát công việc của mười mấy anh em công nhân, thật sự đã không còn ý nghĩa với tôi nữa, và tôi cảm thấy ngán đến tận cổ.
Từ việc làm công ăn lương hàng tháng yên ổn, tôi bỏ một số vốn bằng với 4-5 tháng lương để mở quán ốc. Lúc đó, tôi cũng rất sợ, nhưng lại tự nhủ "cứ làm đã, cùng lắm thì quay lại công ty". Ấy vậy mà vợ chồng tôi cũng trụ được hơn một năm trời. Không phải bị áp lực từ cấp trên, không phiền não vì cấp dưới, tự mình làm chủ cuộc sống của mình, vừa được ở nhà với vợ con, vừa bán quán kiếm tiền, lại có nhà để ở, hoàn toàn không bị lỗ. Những lo lắng vẩn vơ trước khi bắt tay vào làm khiến con người ta e sợ, nhưng đến khi làm rồi mới biết "có sao đâu"!
Đó là dự án khởi nghiệp đầu tiên của hai vợ chồng. Đến khi chúng tôi quyết định sinh đứa thứ hai thì bắt đầu từ bỏ quán ốc, bởi đặc thù công việc này là làm khuya quá, không tốt cho việc bầu bì. Tôi quyết định đi bán thịt heo. Lúc này, tôi vấp phải phản ứng dữ dội của ba. "Ăn học cho đã ra, bây giờ ngồi đầu đường xó chợ bán thịt heo!", ba cảm thấy nhục nhã và xấu hổ vì tôi. Thực ra, ba không bao giờ tin rằng, lúc ấy, một tuần bán thịt heo, tôi kiếm được số tiền bằng với một tháng đi làm thông dịch viên tiếng Anh.
Cũng trong khoảng thời gian này, tôi bắt đầu làm quen với chứng khoán bằng số tiền rút ra từ sổ bảo hiểm. Tuy khoản đầu tư này mang lại cho tôi giá trị sinh lời 80% trong vòng một năm (cũng tạm gọi là thành công lớn thời điểm đó), nhưng thứ tôi học hỏi được từ nó có giá trị đáng giá gấp trăm lần. Tôi đầu tư theo trường phái giá trị, nên thường xuyên nghiên cứu lĩnh vực hoạt động của các doanh nghiệp mà mình đổ tiền vào, bên cạnh đó cũng đọc rất nhiều về những phong cách lãnh đạo của các vị doanh nhân. Tôi cảm thấy kính nể họ, khao khát muốn được như họ và trên hết, lúc nào cũng hình dung ra một bức ảnh chụp chung với họ trong một sự kiện của những vị doanh nhân nổi tiếng.
Tôi đăng ký học Quản trị kinh doanh - hệ đào tạo từ xa, có lẽ để chứng minh bản thân mình không phải kẻ "đầu đường xó chợ" như ba nghĩ. Nhiều lúc, rãnh rỗi, tôi tự mình tưởng tượng ra một anh chàng đeo chiếc tạp dề lấm lem, trên đầu đội cái nón tốt nghiệp và tươi cười trước ống kính với cái bằng đại học Quản trị kinh doanh. Nghĩ đến thôi mà cũng đã thấy nực cười. Tuy nhiên, tôi chợt nhận ra bản thân mình không giống với những người bán thịt heo ở chợ. Tôi cảm giác được mình giống như "hoa trong đá", "một chú đại bàng nằm trong ổ gà". Không biết, tự bao giờ, trong tôi có một khao khát cực kỳ mãnh liệt. Tôi muốn làm cái gì đó lớn hơn, phục vụ cộng đồng nhiều hơn, và muốn tự mình xây dựng một tổ chức mà nơi đó, con người ta đi làm bằng cả trái tim, nơi đó không có sự đố kỵ, hoài nghi hay ganh ghét nhau.
Hơn một năm bán thịt heo, tôi bắt đầu bị đau lưng, vợ thì đang nằm ổ với đứa thứ hai nên không giúp gì được. Thêm vào đó, ngày ấy heo rẻ, không bán được, tôi bị cạnh tranh bởi những người trải bạt dọc đường bán 100 ngàn/ 3kg thịt. Rồi, tôi lại bỏ nghề bán thịt heo và nộp hồ sơ vào làm cho một công ty con của một tập đoàn bất động sản. Tôi quý tổ chức này bởi văn hóa doanh nghiệp của họ, cách họ đối đãi với phiên dịch nhân viên cũng như khách hàng...
Tuy nhiên, "ở trong chăn mới biết chăn có rận". Sau khi bán xong cho họ, chúng tôi phải đợi hơn tháng trời mới có hoa hồng. Lúc đó, chi phí đâu ra nữa để chúng tôi hoạt động. Trong khi, quy định công ty đặt ra là "3 tháng không bán hàng thì mời nghỉ việc". Đã vậy, phòng kế toán lại còn tìm cách "bòn rút" hoa hồng của chúng tôi dựa vào "thuế thu nhập cá nhân". Nếu ngày đó, tôi không phân tích được cách tính của họ là sai, có lẽ các anh em khác sẽ mất khối tiền.
Bất mãn với những gì mình đã nghe được, đọc được từ truyền thông không phải sự thật. Tôi bắt đầu nghiên cứu bán hàng online. Ban đầu vay mượn chị họ tôi một ít để nhập hàng. Cảm thấy làm được rồi, tôi bắt đầu mờ dần với công việc đi làm bất động sản. Tuy nhiên, lúc này, số vốn kinh doanh online của tôi hoàn toàn là đi mượn. Chính xác là chúng tôi gây dựng shop từ hai bàn tay trắng.
Việc bán online cũng chỉ đủ ăn cho gia đình chứ không có dư, vậy thì biết đến bao giờ mới trả được nợ? Trong khi, đi làm bất động sản, chi phí "cơm đường cháo chợ" rất lớn, mà rủi ro thì khá cao nếu không bán được hàng. Tôi nộp hồ sơ vào làm thêm cho một bách hóa gần nhà, cốt là để lấy tiền lương bù đắp vào chi phí sinh hoạt. Còn cái shop vẫn để vợ tôi ở nhà bán, dư ra thì lại cuộn vào vốn để tăng dần quy mô lên và trả nợ. Tất nhiên, lúc này cũng lại vấp phải phản đối của ba khi đứa con trai của ông hết bán thịt heo rồi lại đi... bán cá.
Tôi làm ở bách hóa được 4 tháng thì shop tự gồng gánh được chi phí gia đình và bắt đầu sinh lời. Tôi quyết định bỏ việc để tập trung cho shop. Tết vừa rồi, chúng tôi đã trả xong gần hết nợ. Chỉ còn lại một ít, hỏi trả nhưng người ta chưa dùng đến nên cho chúng tôi mượn làm tiếp. Tôi dự tính sang năm nay, mình sẽ bắt đầu xây dựng hệ thống nhân viên làm việc từ xa và áp dụng mô hình RESPECT vào việc quản trị. Về mảng marketing, tôi dự tính sẽ PR trên các mặt báo. Khâu vận chuyển thì đẩy qua hệ thống kho hàng từ xa...
Tuy nhiên, điều quan trọng với tôi lúc này là thời gian gia đình bên nhau. Tôi có nhiều thời gian chơi với các con hơn. Còn về công việc, tôi có thể tự mình viết content cho website để tự làm SEO, không phải thuê ngoài. Và càng viết, tôi càng cảm nhận được cuộc sống vì chủ để của tôi lúc này là cách nuôi dạy con cái. Tôi thấy sao mà ánh bình minh đẹp đến thế, sao mà những cánh diều lững thững bay vào mỗi chiều lại thanh bình đến thế.
Chúng ta sinh ra đã là hai bàn tay trắng, chết đi cũng chỉ là trắng tay. Sống trên đời là phải biết phấn đấu. Nhưng không vì thế mà quên đi những giá trị xung quanh, những thứ mà có tiền cũng không bao giờ mua được.Nhưng rồi, corona xuất hiện và chúng tôi ngồi chơi từ Tết đến giờ, không phải vì không bán được hàng mà là không có hàng để bán. Doanh thu không có, chúng tôi phải rút tiền vốn ra bù đắp vào chi phí sinh hoạt gia đình. Mọi kế hoạch kinh doanh hoạt động đều phải tạm gác lại hoặc lùi thời gian. Nếu tình trạng này kéo dài, tôi e rằng chúng tôi sẽ quay lại vạch xuất phát sau hai năm gồng gánh mở shop.
Nếu không chịu nổi những gì đã trải qua, có lẽ giờ đây tôi đã là một anh công nhân bình thường như bao người khác, sáng đi làm, tối muộn mới về, thời gian cho con cái chắc cũng tầm một tiếng đồng hồ rồi đi ngủ. Sẽ chẳng thể nào ngẩng mặt lên nhìn ánh bình minh buổi sáng, chẳng thể nào thả diều cùng con vào mỗi chiều và chẳng thể nào học hỏi hay suy nghĩ cho những ý tưởng kinh doanh của mình.
Hãy thử nghĩ về quá khứ, bạn đã gặp những khó khăn gì và đã tự mình vượt qua thế nào? Bạn có thấy những khó khăn ngày ấy đối với bây giờ rất nhỏ bé không? Ấy vậy mà tại thời điểm đó bạn gần như suy sụp tinh thần vì chúng. Cơn bão virus corona cũng vậy. Đến một lúc nào đó, khi nhìn lại những tháng ngày này, bạn sẽ thấy vấn đề thật nhỏ bé. Bản thân tôi cũng giống như các bạn bây giờ, cũng sợ phải quay lại từ nơi bắt đầu lắm chứ. Thế nên, bài viết này được kể lại nhằm giúp bạn và tôi cùng nhau vượt qua. Hãy sống chậm lại, dừng một chút để ngắm những cánh hoa bên đường, để nghe tiếng chim ríu rít trong những rặng cây và dành thời gian bên những người mà mình yêu thương nhất trong cuộc đời.
Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến
tại đây
.
Với hai bàn thắng và một pha kiến tạo, Mbappe được trang thống kê uy tín
Whoscored
chấm điểm 10. Đây là lần đầu tiên anh nhận điểm 10 mùa này. Tiền đạo 21 tuổi liên tục làm khổ hàng thủ Dijon với những pha rê dắt kỹ thuật, ở tốc độ cao. Một trong những tình huống như vậy dẫn tới bàn mở tỷ số cho PSG.
Mbappe ghi năm bàn trong năm trận gần nhất. Ảnh:
Reuters
.
Phút thứ ba, Mbappe nhảy múa bên cánh trái rồi tạt vào trong. Hậu vệ Dijon phá ra, nhưng Marquinhos ập vào đá bồi. Bóng đi tới đúng vị trí của Pablo Sarabia, và tiền vệ Tây Ban Nha đệm vào lưới ở cự ly gần. Đến phút 26, Mbappe tiếp tục "làm xiếc" với bóng, khi xâu kim đối thủ hai pha liên tiếp.
Bàn thắng sớm giúp PSG làm chủ thế trận, và liên tiếp tạo ra cơ hội. Mbappe dứt điểm sáu pha, trong 70 phút đầu tiên, nhưng không thành bàn. Trong đó, cú sút ở phút 70 khiến bóng trúng xà ngang. Nhưng chỉ bốn phút sau, tiền đạo Pháp nổ súng từ đường chọc khe của Julian Draxler. Mbappe lừa qua cả thủ môn trước khi dứt điểm vào lưới trống.
PSG 4-0 Dijon
Hai phút sau, phiên dịch Mbappe tiếp tục dọn cỗ của Maurro Icardi dứt điểm chéo góc trong cấm địa, nâng tỷ số lên 3-0. Đến phút bù giờ, cựu tiền đạo Monaco ấn định thắng lợi 4-0 với pha đá bồi cận thành.
Chiến thắng giúp PSG tạo khoảng cách 13 điểm so với nhì bảng Marseille. Mbappe cũng vươn lên dẫn đầu danh sách ghi bàn Ligue 1 với 18 bàn thắng, chỉ qua 20 trận đấu.
Danh sách thi đấu
PSG
: Navas; Kehrer, Kimpembe, Marquinhos, Bernat; Kouassi (Icardi 72'), Gueye; Mbappé, Di Maria (Draxler 17'), Sarabia, Cavani (Parades 72').
Chiều 29/2, tại cuộc họp Ban chỉ đạo phòng chống dịch Covid-19 của TP HCM, PGS Huỳnh Thành Đạt cho rằng, môi trường học đường và ký túc xá sinh viên rất dễ lây lan dịch bệnh do tập trung đông người. "Sinh viên đến từ nhiều địa phương khác nhau nên việc kiểm soát dịch bệnh rất phức tạp", ông Đạt nói.
TP HCM hiện có hơn 600.000 sinh viên cao đẳng, đại học và hơn 1,7 triệu học sinh các cấp từ mầm non, tiểu học đến THPT. Riêng khối Đại học Quốc gia TP HCM có hơn 70.000 sinh viên, trong đó 50 người Trung Quốc và hơn 1.000 người Hàn Quốc. Đại học Quốc gia TP HCM đang có một khu ký túc xá với 40.000 chỗ ở tại quận Thủ Đức. "Trường sẵn sàng phối hợp nếu thành phố muốn trưng dụng cơ sở vật chất phục vụ phòng chống dịch khi tình hình diễn biến phức tạp", ông Đạt nói.
Ông Huỳnh Thành Đạt, Giám đốc Đại học Quốc gia TP HCM. Ảnh:
Mạnh Tùng.
Đáp lời ông Đạt, Chủ tịch UBND TP HCM Nguyễn Thành Phong cho biết, việc cho học sinh được nghỉ học hết tháng 3 luôn là quan điểm của lãnh đạo thành phố. Nhưng trước động thái Bộ Giáo dục và Đào tạo vừa công bố các khung thời gian kết thúc năm học, thi THPT quốc gia, thành phố phải tính toán lại để kịp chương trình. Đây là lý do sáng nay thành phố quyết định cho học sinh
lớp 12 chỉ nghỉ đến hết ngày 8/3
.
"Muốn cho lớp 12 nghỉ hết tháng phiên dịch 3 cũng không có thời gian để học bù nữa. Muốn nghỉ, Bộ Giáo dục và Đào tạo phải lùi thời gian thi THPT quốc gia", ông Phong nói và cho hay sẽ làm việc với Đảng uỷ khối Đại học cao đẳng TP HCM để thống nhất phương án cho sinh viên nghỉ hết tháng 3 như đề xuất của PGS Huỳnh Thành Đạt.
Trước đó, Bộ Giáo dục và Đào tạo kiến nghị Chủ tịch UBND các tỉnh, thành cho học sinh mầm non, tiểu học, THCS nghỉ thêm; học sinh THPT và học viên giáo dục thường xuyên đi học từ 2/3. Kế hoạch dạy học phải đảm bảo thời gian kết thúc năm học trước ngày 30/6.
Đến sáng nay TP HCM cho học sinh lớp 12 (kể cả giáo dục phổ thông và giáo dục thường xuyên) nghỉ học đến hết ngày 8/3; học sinh mầm non và phổ thông từ lớp 1-11, các trung tâm ngoại ngữ, tin học, dạy thêm, kỹ năng sống nghỉ hết ngày 15/3. Học sinh, sinh viên, học viên khối giáo dục nghề nghiệp nghỉ hết tháng 3.
Dịch Covid-19 đang khiến các doanh nghiệp nội địa lao đao, từ khối dịch vụ, thương mại tới sản xuất. Kết quả khảo sát vừa hoàn thành của Cục Công nghiệp (Bộ Công Thương), Phòng Thương mại & Công nghiệp Việt Nam (VCCI) cho thấy, nhiều doanh nghiệp sản xuất công nghiệp, điện tử, ôtô hay dệt may... chỉ còn đủ nguyên liệu sản xuất trong tháng 3 hoặc sang đầu tháng 4.
"Họ sẽ khó có khả năng cầm cự nếu tình hình không sáng sủa hơn vì trữ nguyên liệu cho sản xuất chỉ đủ dùng vài ba tuần tới", ông Vũ Tiến Lộc – Chủ tịch Phòng Thương mại & Công nghiệp Việt Nam (VCCI) lo lắng.
Ngoài thiếu nguyên liệu, doanh nghiệp đứng trước nguy cơ mất khách, đơn hàng. Họ cũng khó có khả năng giữ những công đoạn của chuỗi giá trị toàn cầu đã dày công xây dựng trong hàng thập kỷ.
"Trong ngắn hạn cần có biện pháp cấp bách hỗ trợ doanh nghiệp. Các ngân hàng nên cơ cấu lại khoản vay, giãn thời gian trả nợ vay; hay miễn, giãn, giảm thuế cho các doanh nghiệp ở giai đoạn khó khăn về tài chính", Chủ tịch VCCI nói.
Thậm chí ông Lộc còn đề xuất Chính phủ lập một tổ công tác đặc biệt hỗ trợ doanh nghiệp bị ảnh hưởng bởi Covid-19, với nhiệm vụ trọng tâm là xử lý dứt điểm 25 điểm chồng chép trong pháp luật kinh doanh, đầu tư; đơn giản hoá ít nhất 20% điều kiện kinh doanh, thủ tục hành chính trong kiểm tra chuyên ngành.
Công nhân một công ty may tại Thái Nguyên đang cắt vải tạo mẫu, ngày 7/2.
Ảnh: Ngọc Thành
Đồng ý cần có ngay giải pháp hỗ trợ doanh nghiệp trước "cơn bão" Covid-19, tại cuộc họp giữa tuần này, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã đề nghị Bộ Tài chính nghiên cứu chính sách giãn, hoãn tiền thuế, chậm nộp như thế nào để tạo điều kiện cho hoạt động sản xuất kinh doanh của doanh nghiệp.
Chia sẻ với
VnExpress
, Bộ trưởng Tài chính Đinh Tiến Dũng cho biết cơ quan này đang rà lại các văn bản, quy định để trên cơ sở đó đưa ra đề xuất với Chính phủ các mức miễn, giảm thuế cụ thể với các đối tượng doanh nghiệp. Dự kiến khoảng 2 tuần nữa những đề xuất cụ thể sẽ được trình Chính phủ.
Nhiều Bộ, ngành khác cũng đã có phương án chủ động tháo gỡ khó khăn cho doanh nghiệp
. Trước thực tế thiếu nguyên liệu sản xuất của doanh nghiệp dệt may, da giày, điện tử..., Bộ trưởng Công Thương Trần Tuấn Anh "lệnh" cho các thương vụ Việt Nam ở nước ngoài tìm kiếm, cung cấp danh sách các nhà phân phối, sản xuất xuất khẩu nguyên phụ liệu và hỗ trợ các doanh nghiệp kết nối với nhà cung cấp nước ngoài.
Bộ này cũng đề nghị Bộ Giao thông Vận tải, Bộ Tài chính rà soát các loại thuế, phí, giảm giá BOT, phí cầu đường, phí lưu giữ phương tiện, thuế nhiên liệu bay... với các doanh nghiệp vận tải, để tháo nút thắt cho thương mại biên giới với Trung Quốc. Các hãng tàu, hãng vận tải cũng được đề nghị giảm giá dịch vụ vận chuyển hàng hoá, phí dịch vụ tại cảng cho các doanh nghiệp sản xuất, logistic.
Còn ở góc độ tiền tệ, đầu tuần này loạt ngân hàng thương mại đã lần lượt tung ra gói tín dụng hỗ trợ doanh nghiệp thiệt hại do Covid-19. Đây là động thái sau chỉ đạo của Ngân hàng Nhà nước, yêu cầu các ngân hàng thương mại xem xét khoanh nợ, miễn, giãn thời gian trả nợ, cơ cấu lại nợ vay cho các doanh nghiệp đến hết 31/3.
Nhưng khó khăn của doanh nghiệp lúc này, là thị trường, chứ không phải vốn hay thuế,
theo ông Lê Xuân Nghĩa – thành viên Hội đồng tư vấn chính sách tài chính – tiền tệ quốc gia. Ông cho rằng, chính sách tín dụng thời điểm này là cần hỗ trợ cơ cấu lại nợ "đúng địa chỉ", tránh quá đà, mất kiểm soát.
Không cho rằng một gói kích cầu lúc này sẽ là "liều thuốc tránh cho nền kinh tế suy giảm", Nguyên Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam Trần Đình Thiên nói, "lòng tin chính là động lực, là vaccine giúp ngăn suy giảm kinh tế, duy trì tăng trưởng trong bối cảnh hiện nay".
"Người dân có lòng tin họ sẽ tiếp tục tiêu dùng, không thắt chặt hầu bao, từ đó duy trì được sức mua của thị trường nội địa, mở ra cơ hội cho doanh nghiệp làm ăn. Doanh nghiệp tin họ sẽ tìm cách mở rộng thị trường, tìm kiếm nguồn nguyên liệu, thị trường mới", ông nhận xét.
Ông Trần Đình Thiên nói, hỗ trợ doanh nghiệp không phải Chính phủ bơm ra bao nhiêu tiền cứu họ, mà cởi bỏ được nút thắt, điễm nghẽn nào trong cơ cấu kinh tế, quản lý doanh nghiệp. Miễn, giảm thuế hay cơ cấu lại nợ vay cho doanh nghiệp là cần thiết, nhưng chỉ có ý nghĩa phiên dịch tức thời, không thể giải toả hết khó khăn. Về phía doanh nghiệp, nếu chỉ trông chờ vào gói hỗ trợ từ Chính phủ lúc này như "chỗ dựa duy nhất thì không nên".
"Bất kỳ sự hỗ trợ nào cũng chỉ là trợ lực bên ngoài, doanh nghiệp phải có lòng tin vượt qua và vượt lên khó khăn và nhiệm vụ của Chính phủ lúc này là chống dịch hiệu quả để gây dựng lại lòng tin đó", ông Thiên nhấn mạnh.
Nhiều đề xuất hỗ trợ cũng được đưa ra gần đây, thậm chí có ý kiến còn cho rằng Việt Nam cần một gói kích cầu kinh tế, giống các nước đang làm và coi đây là vaccine chống suy giảm kinh tế. Nhưng "vẫn còn quá sớm nói tới một gói kích cầu lúc này", Tiến sĩ Võ Trí Thành – Viện trưởng Viện Nghiên cứu chiến lược thương hiệu và cạnh tranh, nói với
VnExpress
.
Theo ông Thành, trong những trường hợp này chính sách tài khoá nên được ưu tiên hơn là tiền tệ. "Cái doanh nghiệp cần, thực ra lúc nào cũng cần là thị trường. Chính phủ nên xem xét sử dụng công cụ thuế và đầu tư công nhằm hỗ trợ tổng cầu", ông nói.
Đồng tình, Tiến sĩ Cấn Văn Lực – chuyên gia kinh tế trưởng Ngân hàng BIDV coi nhiệm vụ ưu tiên số 1 hiện nay là "phòng chống dịch Covid-19 hiệu quả". Các gói chính sách kinh tế hướng đến hỗ trợ ổn định, khắc phục khó khăn, vượt qua cú sốc về cả phía cung và cầu, cũng như chuẩn bị tốt nhất để tạo đà phục hồi mạnh ngay sau khi dịch bệnh kết thúc.
Ngoài ra, Chính phủ cũng cần đẩy mạnh giải ngân đầu tư công, nhất là dự án lớn, các dự án đầu tư cơ sở hạ tầng đã được phê duyệt theo kế hoạch. "TP HCM, Hà Nội cần đẩy nhanh tiến độ rà soát, thanh, kiểm tra các dự án bất động sản để sớm quyết định cho phép triển khai hay không", ông Lực nêu quan điểm.
Nghiên cứu của CDC thực hiện bằng cách phân tích 72.314 ca mắc ở đại lục, cho thấy hơn 80% bệnh nhân mắc nCoV chỉ có biểu hiện bệnh nhẹ.
Khi đã nhiễm virus, trong các bệnh nhân ở nhóm tuổi 80 trở lên có 14,9% tử vong, các bệnh nhân tuổi 70 là 8%.
Bênhh nhân tuổi 50-59 có tỷ lệ tử vong 1,3%, cao gấp ba lần những người tuổi 40.
Thanh niên lứa tuổi 30 cũng như nhóm từ 10 đến 19 tuổi, tỷ lệ tử vong do virus này là 0,2%. Nghiên cứu không xét đến tỷ lệ tử vong ở trẻ dưới 10 tuổi. Nhóm này cũng chiếm phần rất ít trong tổng số bệnh nhân, ở mức chưa đến 1%.
Số lượng bệnh nhân trong nghiên cứu này là lớn nhất tính đến nay.
Lý giải về các con số, CDC cho hay tỷ lệ tử vong ở nhóm bệnh nhân 70-80 tuổi là vì hầu hết các cụ có bệnh sẵn. Người mắc bệnh tim bị tăng 10% nguy cơ chết nếu mắc Covid-19, ở người tiểu đường là 7%.
Tỷ lệ tử vong ở các bệnh nhân nam là 2,8%, nữ 1,7%, theo nghiên cứu trên bệnh nhân Trung Quốc. Tỷ lệ tính chung cả hai giới là 2,3%. Các nhà khoa học cho rằng có một số yếu tố lý giải vì sao nam dễ đầu hàng hơn nữ trước nCoV: nữ giới về mặt tự nhiên có đáp ứng miễn dịch tốt hơn nam đối với các lây nhiễm hệ hô hấp; nữ hút thuốc ít hơn nhiều so với nam.
Tổ chức Y tế Thế giới hôm qua khuyến cáo bổ sung, những người trên 60 với các bệnh nền ở tim mạch, hôhấp và tiểu đường dễ tiến triển nặng nếu nhiễm virus, cần tránh khu vực đông người.
Chung Vũ Thanh Uyên
sinh năm 1976, là gương mặt quen thuộc của sàn diễn thập niên 1990. Cô từng đoạt giải Á hậu cuộc thi
Hoa hậu Áo dài
năm 1995 (Đàm Lưu Ly đăng quang). Sau đó, cô cùng Trương Ngọc Ánh, Trịnh Kim Chi, Minh Anh thành lập tứ ca
Ngẫu nhiên
- nhóm nhạc do cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đặt tên. Đầu thập niên 2000, cô rút khỏi làng giải trí, đi du học ngành tài chính - ngân hàng và lập nghiệp ở Hong Kong (Trung Quốc), Singapore. Năm 2019, cô về nước, sống cùng chồng - một doanh nhân Singapore - tại TP HCM.
- Cuộc sống của chị ra sao sau một năm về nước?
Sắc vóc tuổi 44 của Á hậu Thanh Uyên. Ảnh:
Mina Chung.
- Tôi về nước sống vì chồng chuyển công tác sang Việt Nam. Ngày đầu, tôi lấy xe máy chạy một vòng thăm lại Sài Gòn. 18 năm rời quê nhà, khi trở về, tôi bỡ ngỡ trước nhiều thay đổi. Sáu tháng đầu, tôi khá hụt hẫng vì đột ngột bỏ công việc ngân hàng đang phát triển ở Singapore. Nhưng nhìn chung, tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại: được ăn món Việt mỗi ngày, ở cạnh người chồng gắn bó suốt hơn 20 năm, cha mẹ vẫn khỏe mạnh. Tôi không mưu cầu gì hơn thế.
- Vợ chồng chị đồng hành thế nào hơn 20 năm qua?
- Trước khi gặp anh, tôi trải qua vài mối tình không thành, từng giam mình trong phòng vì những mộng mơ tan vỡ của tuổi trẻ. Chúng tôi quen nhau năm 1996, khi đó tôi hoạt động trong làng giải trí. Anh hơn tôi 15 tuổi. Lúc mới gặp, anh hỗ trợ tôi học tiếng Anh vì ngoại ngữ của tôi còn bập bõm. Hai năm sau, chúng tôi thành đôi rồi làm giấy đăng ký kết hôn ở Singapore. Có thời gian, tôi yêu xa khoảng 10 năm, vì tôi học ở Mỹ còn chồng làm việc tại Hong Kong.
Anh luôn giúp tôi học hỏi mỗi ngày. Với nhiều cặp vợ chồng khác, những câu chuyện hàng ngày họ trao đổi thường là nuôi dạy con cái. Chúng tôi không sinh con nên chủ đề trò chuyện đa phần về công việc. Anh tư vấn cho tôi những kiến thức còn yếu trong các dự án tài chính, quản lý nhân viên... Chúng tôi tranh luận theo kiểu "agree to disagree", tức chấp nhận khác biệt của đôi bên. Hôn nhân chúng tôi bền vững nhờ cách cả hai học tập từ chính bạn đời. Anh đóng góp đến 50% thành công trong sự nghiệp của tôi.
Vợ chồng Thanh Uyên đam mê các môn thể thao phối hợp. Ảnh:
Mina Chung.
- Vì sao anh chị không sinh con?
- Chúng tôi đồng thuận điều này từ khi cưới nhau. Lý do có thể là tôi không cảm nhận được bản thân có nhu cầu làm mẹ. Ngoài ra, tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn, đông con, từng chứng kiến cha mẹ chật vật mưu sinh. Tôi tự nhủ nếu sau này thành đạt sẽ lo lại cho đấng sinh thành thay vì dốc sức nuôi dạy con, lặp lại bước đường của cha mẹ. Chồng tôi đồng tình và bảo sau này nếu cần sẽ xin con nuôi. Thỉnh thoảng, anh nói vui: "Nếu không sinh con, vợ chồng mình không cần phải làm thêm 18 năm để nuôi con".
- Vì sao thuở trước chị rời khỏi ngành giải trí?
- Tôi đi du học theo tâm nguyện của gia đình. Bố mẹ tôi dang dở giấc mơ học hành nên luôn dặn con cái phải tốt nghiệp đại học. Tôi mang theo một mơ ước đơn giản: giúp gia đình kiếm thật nhiều tiền. Sau thời gian học lập trình viên ở Mỹ, tôi chọn chuyển sang ngành tài chính ở Hong Kong, làm cho một ngân hàng toàn cầu của Mỹ. Làm ở đó sáu năm, tôi tiếp tục qua Singapore, cũng theo ngành quản lý tài chính.
Thanh Uyên (phải, hàng giữa) bên các thành viên nhóm Ngẫu nhiên: Trịnh Kim Chi (trái, phiên dịch hàng giữa), Trương Ngọc Ánh (phải, hàng dưới), Hà Kiều Anh (trái, hàng dưới), Minh Anh (hàng trên). Ảnh:
Mina Chung.
- Nhìn những đồng nghiệp một thời như Trương Ngọc Ánh, Trịnh Kim Chi... thành công trong nghệ thuật, chị thấy sao?
- Trong đời, ai cũng từng đứng trước ngã ba đường buộc phải lựa chọn. Nhiều lúc nhìn lại, tôi tự hỏi, nếu không rời tứ ca Ngẫu nhiên, cuộc đời mình sẽ ra sao. Thỉnh thoảng, tôi vẫn so sánh bản thân với Trương Ngọc Ánh, Trịnh Kim Chi... Rồi tôi nhận ra, hướng đi hiện tại vẫn phù hợp với đam mê của mình nhất. Tôi chưa bao giờ nghĩ làm nghệ thuật là một điều gì đó lâu dài, chỉ là sở thích tạm thời. Lúc đó, gia đình còn chật vật, tôi đi diễn chủ yếu để giúp bố mẹ. Ngay cả chuyện rời khỏi nhóm hát, tôi cũng đã dự định từ đầu. Quan trọng hơn, tôi nghĩ mình không có năng khiếu nghệ thuật, mọi thứ chỉ là duyên số đưa đẩy. Tôi nhớ có lần, quay MV, khi camera lấy cận mặt tôi, đạo diễn phải tăng thêm hiệu ứng hậu kỳ để tạo cảm xúc hơn vì diễn xuất của tôi khá "đơ".
Sau khi tôi đi, Ngô Thanh Vân vào thay, nhóm cũng đi hát một thời gian mới tan rã. Tôi mừng vì giờ ai cũng thành đạt, viên mãn. Tôi vẫn giữ liên lạc với các thành viên cũ. Ở Singapore, tôi và cựu người mẫu
Minh Anh
giữ tình bạn thân suốt chục năm qua.
- Chị còn dự định gì ấp ủ trong tương lai?
- Gần đây, tôi làm đại sứ cho một tổ chức phi chính phủ tại Việt Nam, chuyên tư vấn kiến thức quản lý tài chính cho phái nữ theo kế hoạch dài hạn: 5 năm, 10 năm... Ở tuổi ngoài 40, tôi muốn tận dụng điều đã học vào những dự án mang tính cộng đồng.
Tôi còn có tình yêu lớn với vật nuôi. Ở nhà, vợ chồng tôi nuôi một chú chó, cưng như con mình vậy. Thời gian rảnh, tôi và một số tình nguyện viên ở Việt Nam đi cứu chó, mèo bị bạo hành. Nghe thú nuôi nào sắp bị bỏ rơi, chúng tôi tìm đến, thương lượng với chủ nhà, sau đó kiếm người nuôi dưỡng. Về lâu dài, tôi muốn lập một hội, nhóm chuyên giải cứu vật nuôi.
Thành phố Suwon quê hương ông cách tâm dịch Deagu gần hai giờ tàu tốc hành. Căn hộ và nhà hàng của Kim đều nằm trong khu đô thị Mễ Trì, Nam Từ Liêm - quận có gần 9.300 người Hàn Quốc đang làm việc và sinh sống. Phố Đỗ Đình Thiện và Trần Văn Lai song song nhau dài dịch vụ biên dịch khoảng một km, còn được gọi là "phố Hàn Quốc" khi có đến hơn 30 nhà hàng, quán cà phê phong cách xứ kim chi.
Gia đình bốn người gồm vợ chồng Kim và hai con hủy các chuyến thăm bạn bè cuối tuần. Người đàn ông 50 tuổi hạn chế tham gia các hoạt động hội nhóm đồng hương. Kim đã ở Việt Nam bốn năm và hai năm qua chưa từng về Hàn Quốc. Khi nghe tin quê nhà bùng nổ dịch bệnh với tốc độ chóng mặt, Kim gọi điện cho người thân, bạn bè mỗi ngày để hỏi thăm tin tức. May mắn là trong số họ chưa ai dính nCoV.
Ở bên này, Kim cũng tự trang bị cho gia đình khẩu trang khi đi ra đường, rửa tay ngay mỗi lúc về nhà. Chung cư ông đang sống để sẵn chai dung dịch, nhắc nhở cư dân sát khuẩn trước khi lên căn hộ. Trong thang máy, bảng nút ấn các tầng được dán màng bọc, chi chít tờ thông báo bằng tiếng Hàn lẫn tiếng Anh. Mỗi lần bước vào thang máy, Kim đọc được sự nghi ngại qua ánh mắt của những người đi chung. Ông kéo cao khẩu trang, nhanh chóng rời đi khi thang mở ra. "Đó là những điều ngoài mong muốn", ông nói.
Chung cư có nhiều người nước ngoài sinh sống dán thông báo bằng nhiều thứ tiếng Anh, Hàn, Trung, Nhật để người ra vào nắm được quy định phòng dịch. Ảnh:
Ngọc Thành.
Cách ông chủ Kim gần 3 km, ông Nguyễn Quang Khánh, thành viên ban quản lý một chung cư cao cấp ở phường Trung Hòa (quận Cầu Giấy) cũng tất bật với "chiến dịch" phòng chống Covid – 19 cho hàng nghìn cư dân. Chung cư nằm trên đường Hoàng Đạo Thúy gồm ba tòa nhà có gần 100 người Hàn Quốc, Nhật Bản đang lưu trú. Phần lớn họ là nhân viên ngoại giao, chủ nhà hàng và quản lý cao cấp của doanh nghiệp.
Một tuần nay, công việc đầu tiên mỗi ngày của ông Khánh là nộp tập phiếu điều tra phục vụ phòng chống dịch cho cảnh sát khu vực phường Trung Hòa. Phiếu được in bằng nhiều thứ tiếng Việt, Anh, Hàn, Nhật, Trung, gồm những thông tin cơ bản như địa chỉ tạm trú, số điện thoại, quốc tịch, hộ chiếu, đến từ địa phương nào, ngày gần nhất nhập cảnh vào Việt Nam, đã được cư dân ngoại quốc điền đầy đủ thông tin. Công an phường giữ bản photo và ban quản trị tòa nhà giữ bản gốc.
Đầu tháng 2 khi dịch bùng phát ở Vũ Hán
, việc điều tra thông tin được ghi chép bằng tay bởi tòa nhà chỉ có hơn chục khách Trung Quốc. Ông Khánh cùng bảo vệ, lễ tân đi gõ cửa từng căn hộ có người Trung Quốc để hỏi về lịch trình di chuyển. 5 khách đi từ vùng dịch đã thực hiện cách ly tại nhà 14 ngày. Họ không ra khỏi chung cư và gọi đồ ăn mang đến tận phòng. Quá trình cách ly có sự giám sát của chính quyền, bảo vệ thông qua các camera đặt ở hành lang.
Từ đầu tháng 2, ông Hà Kim Thành có thêm một nhiệm vụ mới là kiểm tra thân nhiệt khách ra vào toà nhà, nhắc nhở họ đeo khẩu trang, sát khuẩn tay. Việc này được thực hiện nghiêm ngặt hơn gần đây. Trong ca làm việc kéo dài 12 tiếng mỗi ngày, người bảo vệ già tiếp xúc với hơn trăm lượt khách, một nửa là cư dân ngoại quốc. Thông qua cuốn sổ ghi chép, ông nắm rõ họ tên, chứng minh nhân dân, ngày giờ ra, vào, nơi đến và mục đích đến của họ.
"Thân nhiệt từ 37 đến 37,5 độ C là mức cân nhắc, sẽ lưu lại sổ. Cao hơn 37,5 độ C là mức cảnh báo, hạn chế vào. Còn dưới 37 độ C được vào thăm người thân, dạy học, sử dụng dịch vụ bình thường", ông Thành nhắc lại thông tin được tập huấn.
Bốn ngày trước, một lái xe taxi cần lên phòng ở của khách để trợ giúp chuyển đồ. Sau hai lần đo thân nhiệt đều ghi nhận 37,6 độ C, ông Thành kiên quyết từ chối cho vào toà nhà. Vị khách lưu trú trong chung cư phải tự mình xách đồ xuống sảnh. Người bảo vệ chấp nhận bị phàn nàn vì sự bất tiện, nhưng "quy tắc phòng dịch không có ngoại lệ, phải kiên quyết để ngăn ngừa cho cộng đồng".
Ông Hà Kim Thành, bảo vệ chung cư giữ khách ngoại quốc lại để đo thân nhiệt rồi mới cho vào toà nhà. Ảnh:
Ngọc Thành.
Thấy thanh niên ngoại quốc bước vào sảnh của tòa nhà, ông Thành vội giơ tay ra dấu đo thân nhiệt, chỉ dẫn lấy nước sát khuẩn tay và bấm thang máy lên tầng 18. Khi bước ra hành lang, bắt gặp hai phụ nữ trong bộ đồ bảo hộ lao động đang dùng bình xịt phun khử trùng toàn bộ khu vực lối đi và tường nhà. Người thanh niên cúi đầu chào, giơ tay làm dấu "like". Cư dân tòa nhà, nhiều tuần nay đã quen với hình ảnh này.
Ông Thành không phải là người duy nhất của chung cư có thêm nhiệm vụ mới. Tổ vệ sinh 16 nhân viên chia làm hai ca sáng, chiều cũng được tập huấn phun dung dịch khử trùng cho toàn bộ hành lang và tường, thang máy của ba tòa nhà, mỗi tuần hai lần.
Hiện toà nhà chưa phát hiện cư dân Hàn Quốc nào đến từ vùng dịch và phải cách ly. Nhưng thi thoảng, ông Khánh vẫn nhận được điện thoại của người Việt Nam thông báo "chồng hàng xóm là người Hàn Quốc mới đi xa về". Kiểm tra thông tin, ông hồi đáp rằng trường hợp đó sang Việt Nam từ ngày mùng 4 Tết (28/1) khi Hàn Quốc chưa bùng phát dịch, qua 14 ngày sức khỏe vẫn bình thường và dặn dò cư dân "hãy yên tâm".
"Người Hàn Quốc ở đây đa số cư trú lâu dài, ít khách vãng lai. Họ hợp tác chứ không có phản ứng gay gắt", ông Khánh nói và cho hay việc kiểm soát thông tin của khách nước ngoài đơn giản bởi họ có hộ chiếu và khai báo nhập cảnh.
Ông mong dịch bệnh qua mau để khách lại lấp đầy các căn hộ trống. Với giá thuê khoảng 1.500 USD/tháng, lượng khách Hàn Quốc có thể chiếm gần trăm căn hộ trong tòa nhà thời điểm không có dịch.
Phun khử trùng trong chung cư có nhiều người nước ngoài sinh sống. Ảnh:
Ngọc Thành.
Cầu Giấy có hơn 5.800 người ngoại quốc đang lưu trú và 50% trong số đó đến từ Hàn Quốc.
Trung Hòa là phường tập trung nhiều cư dân Hàn Quốc nhất quận Cầu Giấy, với gần 1.900 người. Công dân thuộc các nước đã ghi nhận dịch Covid-19 như Trung Quốc, Nhật Bản, Singapore, Italy... khoảng hơn 500 người.
Với quy mô hơn 53.000 dân sinh sống trên 51 tổ dân phố, trách nhiệm tham gia kiểm soát dịch bệnh khiến điện thoại của ông Nguyễn Hải, Phó chủ tịch phường Trung Hòa những ngày này không khi nào tắt.
Ông Hải phải luôn trong trạng thái sẵn sàng nhận điện thoại, để cùng nhân viên y tế xuống nhà dân khi có phản ánh về những tình huống bất thường. Trong tuần, lực lượng y tế, công an và cán bộ ủy ban chia thành các tổ đi rà soát tình hình người nước ngoài cư trú, tinh thần là "không bỏ sót một thông tin nào". Hiện phường ghi nhận 53 người thuộc diện phải theo dõi sức khoẻ tại nhà do nhập cảnh từ Hàn Quốc hoặc từng đi qua Hàn Quốc.
Hơn 21h, trên "phố Hàn Quốc" ở khu đô thị Mễ Trì chỉ có vài thanh niên đi chơi đêm về với chiếc khẩu trang che kín mặt. Trong quán của Kim, khách ngồi kín 6 bàn tầng một và bỏ trống tầng hai. Người vợ bê đồ ăn, trong khi ông Kim đứng quầy tính tiền. Quản lý người Việt ở trong bếp nướng thịt. Cửa hàng 25 nhân viên phục vụ cắt giảm chỉ còn 10 người, chia hai ca làm việc. Từ đầu tháng hai, anh chàng quản lý đã phải đăng tin lên vài hội nhóm để hút thêm khách Việt. Ngày hôm qua (28/2), cửa hàng chỉ đón một bàn khách duy nhất, dù mở cửa từ 11h đến 22h đêm.
Dù doanh thu bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, song Kim dự định vẫn sẽ ở lại Việt Nam duy trì cửa hàng và tránh dịch. Ông không có ý định trở về Hàn Quốc trong thời gian này. "Tôi thấy an toàn khi ở đây", ông không biết người khác nghĩ thế nào, riêng ông cảm nhận cuộc sống vẫn trôi qua bình thường.
Theo thống kê, Hà Nội hiện có trên 22.000 người Hàn Quốc, 9.000 người Nhật và hơn 2.000 người Trung Quốc sinh sống. Người nước ngoài thường lưu trú tại các chung cư cao cấp, tập trung nhiều nhất ở các quận Thanh Xuân, Cầu Giấy, Nam Từ Liêm.
Tính đến 28/2, thành phố tiếp nhận hơn 2.700 người từ Hàn Quốc về sân bay Nội Bài. Hiện còn 2.023 người đến hoặc đi qua Hàn Quốc nhập cảnh vào Hà Nội trong 14 ngày đang ở cộng đồng. Trong đó đi từ thành phố Daegu là 33 (21 người Việt và 11 người Hàn), từ khu vực Bắc Gyeongsang là 19 người (11 người Việt và 8 người Hàn).
Theo thông báo từ BTC,
U19 Việt Nam
sẽ là 1 trong 12 đội góp mặt tại Toulon Tournament 2020 diễn ra từ ngày 1 đến 14/6 tại Pháp. Không phải là giải đấu do FIFA tổ chức, song Toulon Tournament có lịch sử lâu đời (từ năm 1967) và sở hữu uy tín rất cao.
HLV Troussier và các cầu thủ U19 Việt Nam ăn mừng tấm vé lọt vào VCK U19 châu Á 2020 sau trận hòa với U19 Nhật Bản
Các đội bóng tham dự Toulon Tournament thường mang đến đội hình mạnh với nhiều ngôi sao trẻ tiềm năng (độ tuổi các cầu thủ tham dự giải đấu thường từ 17 đến 23). Những đội tuyển vô địch nhiều nhất trong lịch sử là Pháp, Brazil, Anh, Bồ Đào Nha.
Khá nhiều ngôi sao tầm cỡ thế giới phiên dịch từng góp mặt và tỏa sáng tại Toulon Tournament như Jean-Pierre Papin, Alan Shearer, Rui Costa, Riquelme hay James Rodriguez. Nhiều đội bóng châu Âu cũng coi giải đấu như một nơi để tìm kiếm, xem giò các tài năng trẻ từ khắp nơi trên thế giới.
James Rodriguez là cầu thủ xuất sắc nhất Toulon Tournament 2011 và đến năm 2014 thì giành ngôi Vua phá lưới World Cup
Dưới sự chỉ đạo của HLV Troussier, U19 Việt Nam đã giành vé vào VCK U19 châu Á 2020. Đoàn quân áo đỏ đặt mục tiêu tiến xa tại giải đấu và hướng đến việc đoạt vé đi U20 World Cup một lần nữa.
Việc tham dự Toulon Tournament là một bước đi rất tốt dành cho U19 Việt Nam. Các cầu thủ trẻ sẽ được đối đầu với các đối thủ tầm cỡ thế giới và thu được nhiều kinh nghiệm quý giá trước khi bước vào VCK U19 châu Á vào tháng 10/2020.
Hiện tại BTC Toulon Tournament đã công bố 6 đội bóng tham dự giải đấu năm 2020 là Việt Nam, Anh, Pháp, Nhật Bản, Congo, Australia. 6 đội còn lại sẽ được tiết lộ trong thời gian tới.
12 đội tuyển được chia làm 3 bảng đấu. 3 đội nhất bảng và đội nhì bảng xuất sắc nhất lọt vào bán kết. Các đội bị loại sẽ đá những trận play-off phân thứ hạng.
8 màn thay người có giá trị thay đổi lịch sử bóng đá. Nguồn: Oh My Goal
Hiệu ứng cánh bướm là lý thuyết cho rằng sự thay đổi nhỏ nhất cũng có thể ảnh hưởng tới tất cả mọi thứ. Và điều này hoàn toàn chính xác trong bóng đá. Nhiều khi chỉ với 1 quyết định thay người của HLV, kết quả trận đấu sẽ thay đổi.
Trước khi luật thay người ra đời,
cầu thủ bị chấn thương sẽ khiến đội của anh ta chơi thiếu người. Luật thay người là một phát minh vĩ đại trong lịch sử bóng đá. Nhờ thay người, HLV có thể điều chỉnh chiến thuật và mang tới những màn lội ngược dòng không tưởng.
Ole Solskjaer giúp MU lội ngược dòng ấn tượng.
Ole Solskjaer là ví dụ điển hình. Ngay ở
trận đầu tiên khoác áo MU, ông vào sân từ băng ghế dự bị và ghi bàn.
Toàn bộ sự nghiệp ở MU, Solskjaer đã ghi tới 29 bàn thắng khi vào sân từ ghế dự bị.
Ông thích quan sát trận đấu từ ngoài sân và tìm ra điểm yếu của đối thủ. Bàn thắng quan trọng nhất của Ole Solskjaer sau khi vào sân thay người là
pha ghi bàn phút 90+3’ vào lưới Bayern Munich, ấn định chiến thắng 2-1 ở chung kết Champions League 1998/99. Đây là một trong những cuộc lội ngược dòng kinh điển nhất lịch sử bóng đá.
Điều đặc biệt hơn là bàn thắng gỡ hoà 1-1 ở phút 90 cũng đến từ một cầu thủ vào thay người.
Lịch sử Champions League chứng kiến rất nhiều câu chuyện tương tự như vậy. Gareth Bale nổi cáu vì Zidane bắt anh ngồi dự bị ở chung kết Champions League 2017/18 gặp Liverpool. Nhưng khi vào sân ở phút 61, lúc ấy tỉ số là 1-1, Bale lập siêu phẩm xe đạp chổng ngược và ghi thêm một bàn ấn định chiến thắng 3-1 cho Real Madrid ở phút 83.
Hay như Juliano Belletti vào sân ở phút 71, trận chung kết UCL năm 2005 và ghi bàn thắng quyết định mang về cúp tai voi cho Barcelona.
Chiến thắng này mở đầu cho những năm huy hoàng của Barca ở Champions League. Đội bóng của Messi
tiếp tục đóng góp cầu thủ cho những màn lội ngược dòng huy hoàng khác.
Lượt về vòng 1/8 mùa 2016/17, Barca thua tới 0-4 ở lượt đi trước PSG. Lượt về Barca đã dẫn trước 3-1 và k
hi Sergi Roberto vào sân ở phút 76, Barca cần thêm tới 3 bàn thắng trong 15 phút để ngược dòng.
Neymar ghi 2 bàn, Sergi Roberto ghi bàn còn lại để hoàn tất cuộc lật đổ vĩ đại nhất lịch sử Champions League.
Nhưng Barcelona cũng là nạn nhân của một màn lội ngược dòng vĩ đại khác từ băng ghế dự bị.
Georginio Wijnaldum vào sân đầu hiệp hai và ghi 2 bàn giúp Liverpool thắng Barca 4-0 lượt về (tổng tỷ số 4-3) để lọt vào chung kết Champions League 2018/19.
Không chỉ ở Champions League, thay người còn ảnh hưởng tới kết quả ở tất cả giải đấu khác. Điển hình là trận chung kết Euro 2016 giữa Bồ Đào Nha và Pháp. Eder phải vào sân sau khi Ronaldo gặp chấn thương ở phút 25. Bất ngờ ở phút 109, anh tung cú sút xa giúp Bồ Đào Nha lần đầu vô địch châu Âu.
Tại World Cup 2014, Mario Goetze đã làm nên kỳ tích mà cứ ngỡ chỉ mơ mới thực hiện được. Đó là ghi bàn dịch vụ biên dịch thắng duy nhất trong trận chung kết World Cup. Vào sân ở phút 88, Goetze đem về chức vô địch World Cup lần thứ 4 cho Đức với bàn thắng ở phút 113.
Cũng ở World Cup 2014, tại vòng tứ kết, Hà Lan gặp Costa Rica, phút 120+1', HLV Louis van Gaal khiến hàng trăm triệu người kinh ngạc khi thay thủ môn Tim Krul vào sân, thế chỗ cho Jasper Cillessen. Pha thay người khiến Costa Rica hoang mang và kết quả là Tim Krul cản được 2 quả luân lưu, đưa Hà Lan vào bán kết. HLV Van Gaal được tung lên mây xanh sau pha thay người độc nhất vô nhị.
Ấn tượng không kém là trường hợp của Lewandowski. Năm 2015, Bayern Munich bị Wolfsburg dẫn trước với tỉ số 1-0. Nhưng kết quả thay đổi khi HLV Pep Guardiola đưa Lewandowski vào sân. Ngôi sao người Đức thiết lập kỷ lục với 5 bàn thắng chỉ trong vòng 9 phút từ 51 đến 60.
Những quyết định thay người sẽ ảnh hưởng tới cả trận bóng.
Kazu Miura: 'Tôi muốn chơi bóng đến hơi thở cuối cùng'
Cầu thủ người Nhật Bản Kazu Miura, vừa sang tuổi 53 hôm 26/2, nói về đam về và khát khao chơi bóng khi trả lời phỏng vấn tờ L'Équipe.
Năm 2020, "Vua Kazu" – như cách người Nhật Bản vẫn thường gọi ông, sẽ phá vỡ kỷ lục cầu thủ lớn tuổi nhất từng thi đấu chuyên nghiệp ở J-League và bóng đá thế giới... của chính ông. Ông chính là người đã truyền cảm hứng cho sự ra đời của nhân vật Tsubasa (hay Olivier Atton trong những phiên bản phương Tây) và đang trải qua mùa giải thứ 35 trong sự nghiệp.
Kazuyoshi Miura sinh ngày 26/2/1967. Ông rời Nhật Bản năm 15 tuổi và đến một ngôi trường bóng đá ở Sao Paulo. Ở miền đất của vũ điệu Samba, người đàn ông ấy chơi gần 100 trận chuyên nghiệp trong những màu áo khác nhau (Palmeiras, Jau, Coritiba và Santos). Ngay từ năm 20 tuổi, Kazu Miura đã là một huyền thoại ở Nhật Bản. Cha đẻ của bộ truyện tranh "Captain Tsubasa" được truyền cảm hứng một phần từ chính hình tượng Kazu Miura để sáng tác nên nhân vật Tsubasa, một tài năng bóng đá cũng từng đến với Brazil. Câu chuyện ấy về sau trở thành ấn phẩm thành công trên bình diện toàn cầu.
Hơn 3 thập kỷ sau, chúng tôi gặp Kazu tại Guam thuộc Mỹ - một hòn đảo quen thuộc và nổi tiếng với các du khách Nhật Bản, cách Tokyo khoảng ba giờ bay, khi ông đang chuẩn bị trước mùa giải. Hai tuần chuẩn bị miệt mài vào tháng 12 và thêm hai tuần nữa vào cuối tháng 1, "Tsubasa" đã sẵn sàng cho một chương mới trong sự nghiệp, mùa giải chuyên nghiệp thứ 35.
Vào tháng 1/2020, ông một lần nữa ký hợp đồng thêm một năm với CLB Yokohama FC. Từng là cầu thủ trẻ đầu tiên trở về quê nhà trong tư cách của một siêu sao vào thập niên 1990, Kazu Miura đã chơi 89 trận cho đội tuyển Nhật Bản và ghi 55 bàn. Số phận đưa ông đến Italy, Croatia và Australia, để rồi giờ đây ngay tại quê hương, Kazu Miura trở thành cầu thủ chuyên nghiệp lớn tuổi nhất thế giới vẫn còn thi đấu.
Ở CLB Yokohama còn có một cầu thủ lớn tuổi khác, Daisuke Matsui, cựu cầu thủ của Le Mans và Saint-Etienne. Ở tuổi 38, Matsui mang tới ánh mắt của một "cầu thủ trẻ" khi nhìn vào thần tượng của mình: "Tôi lại phải cảm ơn anh ấy. Tôi bắt đầu chơi với Kazu năm 19 tuổi, anh ấy đã truyền cảm hứng cho tôi. Tôi cũng đến Guam cùng anh ấy, rồi chứng kiến cách Kazu tập luyện và tôi thực sự bị sốc. Anh ấy vẫn tràn trề một niềm say mê thuần khiết với bóng đá. Anh ấy không khác gì một đứa trẻ...". Và đây là ước mơ của Matsui: "Tôi muốn tặng cho anh ấy một quả penalty để Kazu bước đến và ghi bàn".
Tháng 3/2017, ở tuổi 50, Kazu trở thành cầu thủ chuyên nghiệp lớn tuổi nhất ghi bàn trong lịch sử bóng đá thế giới. Thế còn ở mùa giải này? "Tôi biết mình có thể vẫn tiếp tục ghi bàn", Kazu - người hầu như không bao giờ chấp nhận một cuộc phỏng vấn nào - bảo thế. Phải mất đến hơn một năm để tờ L'Équipe (Pháp)có cơ hội thực hiện cuộc phỏng vấn này với Kazu Miura.
Những khoảnh khắc ấn tượng của King Muira
- Kazu, hãy bắt đầu với một câu hỏi hiển nhiên nhất dành cho ông lúc này: Khi nào ông sẽ treo giày?
- Tôi cũng không biết nữa. Tôi nghĩ là tôi sẽ không bao giờ mất đi đam mê bóng đá, thế nên, cơ thể tôi sẽ quyết định. Khi nào tôi kiệt sức, khi nào tôi không còn có thể tập luyện nổi nữa, tôi sẽ treo giày. Ai nấy cũng hỏi tại sao năm nay tôi vẫn chơi bóng, tôi hiểu suy nghĩ của họ chứ, nhưng bản thân tôi thì không bao giờ hỏi mình câu đó cả.
- Trong mùa 2018, ông chỉ chơi 10 trận, và ba trận ở mùa 2019. Ông cũng 53 tuổi rồi, đâu còn thi đấu dễ dàng gì phải không?
- Đúng vậy. Tôi vẫn còn có thể chơi bóng, vì tôi đầu tư công sức cho khâu chuẩn bị và còn vì tôi không gặp phải chấn thương nào nghiêm trọng cả. Tôi biết rõ mình cần phải chuẩn bị ra sao để tiếp tục thi đấu. Tuy nhiên, được vào sân hay không thì còn tuỳ vào lựa chọn của HLV. Dù là một cầu thủ kỳ cựu hay một cầu thủ mới 18 tuổi, tất cả đều phải nghe theo quyết định của HLV.
- Ông có khi nào đặt câu hỏi với HLV về tuổi tác của bản thân?
- Không bao giờ. Tôi biết mình là người lớn tuổi nhất, do đó tôi phải giữ bình tĩnh và kiểm soát cảm xúc. Mọi người sẽ nhìn vào tôi như một tấm gương. Nhưng thường cứ sau một trận đấu mà tôi không được vào sân, tôi sẽ tự đi tập riêng để giữ bình tĩnh.
- Thường thì những cầu thủ bóng đá sẽ giải nghệ khi họ không còn đủ sức để tập luyện nữa. Ông thì sao?
- Vì tôi đặc biệt mà (cười to). Tôi hiểu rõ thời gian đẹp nhất đời cầu thủ của tôi đã trôi qua, và cũng tôi đã chạm đến cái giới hạn của thể trạng. Nhưng tôi luôn cố gắng cải thiện một chút và một chút nữa. Nói cách khác, đầu óc tôi không có giới hạn.
- Thậm chí ở tuổi 53?
- Bóng đá là môn thể thao tập thể, anh có thể làm được rất nhiều thứ ngay cả khi không còn tốc độ và sức mạnh của tuổi trẻ. Một cặp tiền đạo 51 tuổi và 17 tuổi có khi còn hay hơn một cặp 25 tuổi.
- Một cầu thủ trên 50 tuổi thường gặp những vấn đề nào?
- Đơn giản là cầu thủ ấy có nhiều thứ để lo hơn cho sức khoẻ của bản thân. Ví dụ, một người bình thường ở tuổi 50 tuổi sẽ phải chăm sóc sức khoẻ kỹ hơn, không được phép ăn quá nhiều. Nhưng cá nhân tôi thì phải ăn đủ chất để bù đắp cho phần cân nặng mất đi trong khâu tập luyện, nếu không, làm sao tôi có thể chạy được. Chưa kể ở độ tuổi này, tung ra một cú sút thôi cũng đã là khó khăn hơn rất nhiều.
- Mọi người dường như đều tôn sùng ông, họ gọi ông là "Vua Kazu". Ông cảm thấy như thế nào về việc đó?
- Khi ra đường, tôi thường được gọi là "Vua Kazu". Tôi vẫn hay cảm thấy ngại nếu có ai đó gọi mình như thế. Thật sự đấy! Vì trong mắt tôi, bóng đá chỉ có một vị vua duy nhất thôi, đó là "Vua Pele". Nhưng tôi xem đó là cách mà mọi người muốn dành sự tôn trọng cho mình sau những gì tôi làm 30 năm qua. Dù gì, tôi cũng từng là ngôi sao lớn nhất bóng đá Nhật Bản, trong những năm 1990.
- Thi đấu cho nền bóng đá nước nhà, đó có phải là một trọng trách của ông?
- Trở thành một thần tượng đâu có nghĩa là tất cả với tôi. Tôi vẫn thích mọi người xem tôi là một tấm gương hơn - một tấm gương trên sân lẫn ngoài đời. Năm tôi 25 tuổi, tôi cảm thấy cứ như thể mình là trung tâm của thế giới. Nhưng rồi từ tuổi 30 trở đi, tôi biết rõ nếu không có sự giúp đỡ, hỗ trợ từ người khác, tôi sẽ không thể tiếp tục tồn tại trong bóng đá. Nếu muốn chơi bóng đến năm 52 tuổi, tôi phải hiểu mình chỉ là một thành viên của một tập thể. Tôi cần phải khiêm tốn.
- Ông từng trở thành một tượng đài ở Nhật Bản vì ông thi đấu ở Brazil. Đó có phải là một hành trình tuyệt vời?
- Ngày còn bé, tôi đã luôn mơ đến một ngày được chơi bóng ở Brazil, được rê dắt bóng như Pele. Cha tôi từng là thành viên trong phái đoàn của Liên đoàn bóng đá Nhật Bản ở World Cup Mexico 1970, ông thực hiện những thước phim với chiếc camera Super 8. Hồi đó tôi mới ba tuổi, nhưng đã được xem những hình ảnh về Brazil của Pele. Những hình ảnh đó khắc ghi vào trí nhớ tôi. Bác tôi lại là một thầy dạy bóng đá, ông dạy tôi cách rê dắt bóng, các động tác kỹ thuật, cũng như kể cho tôi nghe về Pele. Tôi ấp ủ mong ước được khám phá tất cả.
Miura thời khoác áo Genoa.
- Vậy năm 15 tuổi thì ông đã đến đâu ở Brazil?
- Tôi đến đội trẻ của CLB Atletico Juventus ở bang Sao Paulo và ở một nhà trọ chuyên dành cho các cầu thủ trẻ mới lập nghiệp. Ban đầu tôi không nói được ngôn ngữ của họ, vì thế quá trình hoà nhập diễn ra rất khó khăn. Trong mắt người Brazil khi ấy, tôi chỉ là một cậu trai giàu có người Nhật, một khách du lịch muốn học về bóng đá. Họ không xem tôi là một cầu thủ nghiêm túc.
- Thế còn các HLV, họ nghĩ sao?
- Họ không nói gì, nhưng họ cũng không dạy tôi nghiêm túc. Họ chỉ xem tôi như một vị khách và không bao giờ cho tôi cơ hội để thi đấu, ngay cả trong một trận đấu tập. Tôi cảm thấy rất thất vọng. Tôi không có cơ hội để thể hiện mình. Đó là kiểu thái độ điển hình của người Nhật. Tôi mới 16 tuổi, tôi trẻ nhất đội ngày đó, tôi cũng nhỏ con nhất đội, và tôi nhanh chóng nản chí.
- Vậy mà ông vẫn có những bước tiến?
- Tôi có kỹ năng nhưng thiếu sự tin tưởng. Tôi bắt đầu được thi đấu cho một đội bóng là tập hợp những người nhập cư Nhật Bản, ở giải vô địch dành cho các doanh nghiệp. Chúng tôi thi đấu với các đội bóng của những công nhân nhà máy và nhân viên hành chính thành phố. Họ toàn là người lớn cả, và đội chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn. Cuộc sống ở đó cũng không dễ dàng gì. Toilet thì không có cửa, không có vòi tắm nước nóng vào mùa đông, mùa hè phải tập luyện dưới cái nóng 40 độ C, và cả những chuyến đi xe buýt kéo dài 24 giờ,... Tất cả chúng đã dạy cho tôi tính kiên trì và nỗ lực. Tôi đã chiến thắng được trận chiến tinh thần ấy.
- Ông có nhớ gì về lần đầu gặp Pele?
- Tất nhiên nhớ chứ! Khi đó tôi ở Santos, CLB của Pele (Kazu đến Santos năm 1986, lúc 19 tuổi và thêm một giai đoạn nữa vào năm 1990). Chỉ khoác lên người chiếc áo đấu đó thôi cũng đã là một niềm vinh dự lớn lao. Thế rồi một ngày nọ, khi tôi đang cùng tập luyện ở đội trẻ, Pele bước vào phòng thay đồ. Ông đến để chụp ảnh cho CLB. Pele nhìn thấy tôi, tiến lại gần và nói: "Cậu có biết Kamamoto không? Anh ta là một tiền đạo to lớn?" Tôi quá phấn khích khi Pele nói tốt về một cầu thủ Nhật Bản. Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm ấy.
- Ông cũng từng chơi bóng ở châu Âu, đã đến Zagreb, Croatia vào cuối sự nghiệp. Nhưng chúng tôi còn nhớ cả hành trình của ông đến với Genoa, ở Serie A mùa 1994-1995. Có phải ông cũng mơ ước được chơi bóng tại Italy?
- Thời tôi còn ở Brazil, mỗi tuần luôn có một trận Serie A được chiếu trên truyền hình. Tất cả ngôi sao Brazil đều đến đó. Zico, Socrates, Falcao, Careca, Alemao, Dunga,... Và vì thế, tôi cũng mơ ước được đến Italy. Nhưng ngay trận đầu tiên gặp AC Milan, tôi đã chấn thương. Tôi bị gãy xương mũi sau một pha bóng với Franco Baresi và phải ngồi ngoài hai tháng. Cuối cùng, tôi được chơi 21 trong 34 trận của mùa giải. Tuy là cầu thủ Nhật Bản đầu tiên chơi bóng ở Italy, tôi luôn có cảm giác mình đã thất bại vì chỉ ghi được một bàn. Dẫu sao thì đó cũng là bàn thắng vào lưới Sampdoria trong một trận derby, và nó giúp tôi để lại được dấu ấn. Một vài năm trước, khi tôi quá cảnh ở sân bay của thành phố Naples, tôi tìm thấy một mảnh giấy kèm theo lời nhắn trên vali của mình từ một nhân viên sân bay: "Cảm ơn ông vì bàn thắng vào lưới Sampdoria." Tin nổi không?! Thời điểm đó là 20 năm sau khi tôi rời Genoa.
- Thế ông có những liên hệ nào với bóng đá Pháp không?
- Cầu thủ người Pháp khiến tôi ấn tượng nhất là Jean-Pierre Papin. Tôi từng được mời tham gia vào một vài buổi tập của AC Milan và tôi thật sự bị hút hồn bởi kỹ thuật của ông ấy. Papin ở một đẳng cấp khác phần còn lại. Sau này, Papin từng mời tôi đến trận đấu kỷ niệm sinh nhật tuổi 50 của ông ấy ở Marseille, vào ngày 30/5/1999. Tôi góp mặt vào đội ‘Những người bạn của Papin’, cùng với Zidane, Cantona, và được chỉ đạo bởi HLV Aime Jacquet. Tôi rất tự hào vì vinh dự đó.
- Trong màu áo tuyển Nhật Bản, ông cũng từng đối đầu tuyển Pháp.
- Phải, vào năm 1994, chúng tôi thua 1-4 ở Tokyo. Pháp khi ấy là một tập thể khá đẹp. Papin, Cantona, Ginola, Deschamps, Desailly, Blanc. Tôi cũng rất thích Djorkaeff. Tôi bất ngờ khi họ không có vé tham dự World Cup 1994 ở Mỹ. Trong lễ bốc thăm World Cup ở Nga, tôi được mời tham dự với tư cách là một huyền thoại của FIFA cùng với Pele, Maradona, Ronaldinho, Blanc, Desailly, Drogba. Marcel Desailly chúc mừng tôi vì tôi vẫn còn chơi bóng. Tôi có gặp Laurent Blanc ở phòng gym của khách sạn, ông ấy vô cùng bất ngờ khi thấy tôi tập nặng. Chúng tôi cùng nhau kể lại trận đấu nổi tiếng giữa Nhật Bản và Pháp năm 1994. Ông ấy không thể tin rằng sau ngần ấy năm trôi qua, tôi vẫn còn là cầu thủ chuyên nghiệp.
- Tuyển Nhật Bản của ông cũng từng dừng bước ở vòng loại World Cup 1994, như tuyển Pháp ở trận gặp Bulgaria - sau khi Iraq ghi bàn thắng ở phút bù giờ, gỡ hòa. Rồi kỳ World Cup 1998, ông không được gọi vào đội hình. Làm sao ông có thể nuốt trôi được việc chưa bao giờ tham dự World Cup?
- Năm 1994, đó thật sự là một bi kịch quốc gia. Còn năm 1998, đó là sự lựa chọn của HLV Takeshi Okada. Tôi là chân sút tốt nhất ở giai đoạn play-off. Tuy không oán giận Okada, chuyện đó vẫn là một cú sốc tinh thần, vì năm ấy là lần đầu tiên Nhật Bản dự World Cup. Khi đó, tôi cảm thấy mâu thuẫn. Có lúc tôi còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn nhận là một cầu thủ chuyên nghiệp nếu không một lần chơi ở World Cup. Tôi cảm thấy mình không có giá trị gì cả. Đó vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi muốn kết thúc sự nghiệp chơi bóng.
Miura xem việc không được dự World Cup là một trong những niềm đau lớn nhất sự nghiệp. Ảnh: Reuters.
- Vậy điều gì hồi sinh lại con người ông?
- Vì cuộc gặp với Philippe Troussier. Cuối năm 1999, hợp đồng của tôi với CLB Tokyo không được ký tiếp, tôi chẳng còn gì cả. Thế rồi, Troussier, người vừa được bổ nhiệm làm HLV trưởng tuyển Nhật Bản khi đó, gọi tôi trở lại đội tuyển. Ông ấy bấy giờ đang xây dựng một tập thể mới để chuẩn bị cho kỳ World Cup 2002 ở Nhật Bản, với những cầu thủ trẻ. Ông ấy cần hai hay ba lão tướng được nể trọng trong đội hình để làm gương cho các cầu thủ trẻ.
- Vậy là Troussier đã khiến ông bị ấn tượng mạnh?
- Lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện là lúc đang tắm Onsen dưới chân núi Phú Sỹ, trong một đợt tập huấn. Tôi không nói tiếng Anh giỏi lắm, ông ấy cũng vậy, nhưng chúng tôi vẫn hiểu ý nhau. Tôi cảm thấy mình được tôn trọng và với tôi, được tôn trọng là thứ quan trọng với mỗi con người, nó mang đến sức mạnh tinh thần và là một triết lý sống. Trong mắt Troussier, một cầu thủ mà không thể nói chuyện được trước tập thể thì không tài nào thể hiện được mình trên sân cả. Vạn vật đều có liên hệ với nhau. Từ đó, một chương mới mở ra trong sự nghiệp của tôi. Điều đó thôi thúc tôi đến với Croatia, để hồi sinh lại bản thân. Tôi biết rằng mình vẫn còn yêu bóng đá lắm, tình yêu bóng đá vẫn mãi sống trong con người tôi, ngay cả khi những ước mơ không thể thành hiện thực.
- Vậy còn nỗi đau World Cup 1998, nó coi như đã đóng lại?
- Không, không bao giờ. Nhưng chúng ta cần phải lật cuộc đời sang một trang mới, phải tiếp tục chơi bóng. Thậm chí, tôi cảm thấy mình ngày càng trưởng thành và hoàn thiện hơn, cả trên sân bóng lẫn ngoài đời. Nhưng như tôi nói rồi, đó vẫn là một vết thương lòng. Mỗi lần xem Nhật Bản thi đấu ở World Cup, như năm 2018 ở Nga, tôi lại càng cảm thấy nhói đau.
- Phần nào đó, ông là nguồn cảm hứng cho nhân vật Olivier Atton trong "Đội trưởng Tsubasa". Tác giả Yoichi Takahashi từng nói thế này: "Cho dù tôi chủ yếu được truyền cảm hứng bởi Kempes và Maradona, nhưng tôi thật sự muốn nhân vật Olivier Atton phải có nhiều điểm tương đồng với Kazu Miura. Vì ông ấy chính là cầu thủ bóng đá người Nhật Bản đầu tiên thi đấu ở Brazil". Ông cảm thấy sao khi mình là nguồn cảm hứng cho một nhân vật huyền thoại như thế?
- Tôi thật sự rất tự hào, nhưng thú thật là tôi chưa bao giờ đọc bộ truyện manga nổi tiếng đó cả, cũng như chưa bao giờ xem tập phim nào trên truyền hình. Khi bộ truyện được xuất bản, tôi vẫn còn đang ở Brazil. Thực tế thì mọi người rất hay nói về tác phẩm đó, nhưng tôi không cảm thấy mình giống với nhân vật Atton nổi tiếng kia. Nhưng OK, tôi hứa, tôi sẽ đọc. Mà tôi cũng biết là ở nước các anh, truyện manga Nhật Bản nổi tiếng lắm.
Miura là hình mẫu ngoài đời thực, là cảm hứng để tác giả Yoichi Takahashi sáng tác nên bộ truyện tranh "Đội trưởng Tsubasa".
- Trong số cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử bóng đá thế giới, không tính đến Pele – vốn là người ông tôn thờ - thì còn ai thật sự truyền cảm hứng cho ông không? Cruyff hay Maradona chẳng hạn?
- Khó nhỉ... Nếu phải chọn thì chắc tôi sẽ chọn Maradona, vì tôi thích cái tính ngông cuồng của ông ấy. Tôi thích phong thái của Maradona, ông ấy nói ra những gì mình thích trước bất kỳ ai. Cruyff thì lại thanh tao, nhã nhặn và đạo mạo. Maradona thì còn là hình ảnh biểu trưng của sự phản kháng trước chủ nghĩa bảo thủ, cá tính hiện đại, chống lại những trật tự vốn có của xã hội.
- Vậy còn Michel Platini?
- Ông ấy hả?! Trông hơi giống như một tay mafia, đúng không nhỉ? Gương mặt ông ấy hơi giống với một gangster. Tính tình ông ấy có lạnh lùng không? Mà kiểu người như vậy phổ biến ở Pháp lắm hả?
- Ở Pháp, Platini và Zidane là những người được nể trọng, họ là những huyền thoại bóng đá. Ngay cả sau khi Zidane húc đầu vào người Materazzi ở chung kết World Cup 2006.
- Cũng hợp lý khi họ được yêu mến. Họ đều từng là những cầu thủ kiệt xuất. Thứ bóng đá của Zidane là siêu lịch lãm, như nghệ thuật vậy và giống với Maradona. Nhưng một huyền thoại khép lại sự nghiệp của mình theo cách đó thì đúng là độc nhất vô nhị!
- Thế ông nhận xét thế nào về Kylian Mbappe? Cậu ấy thậm chí còn đang được so sánh với Pele ở Pháp đấy.
- Cậu ấy rất có tướng tá và lại còn rất trẻ nữa. Nhưng so với Pele thì... Ngày nay, gần như là không thể để một cầu thủ nào đó viết nên sự nghiệp như Pele. Vô địch World Cup tận ba lần, tôi không biết liệu còn có ai làm được không nữa.
- Vậy Neymar?
- Tôi thất vọng với cậu ấy lắm. Cậu ấy chỉ cố bị phạm lỗi hơn là cố chơi bóng.
- Thôi quay trở lại về ông. Ông hình dung thế nào vào ngày mình giải nghệ?
- Có lẽ là tôi sẽ không tuyên bố giải nghệ. Tôi muốn cứ thế kết thúc một buổi tập, chạy trên sân, tự mình cảm nhận rằng: Thế là hết. Tôi không tưởng tượng ra nổi cảnh mình nói lời giã biệt trước 50.000 người ở một SVĐ, dù tôi biết người hâm mộ sẽ muốn nói điều gì đó với tôi.
Miura đang cùng Yokohama FC chuẩn bị cho mùa giải 2020.
- Vậy khi nào ông sẽ làm điều đó?
- Tôi không nghĩ về điểm dừng. Tôi nói thật! Dù tôi biết thi đấu thêm năm năm nữa sẽ rất khó, có thể là hai hay ba năm... Nhưng tôi không nghĩ về ngày đó. Tôi chưa có ý định giải nghệ. Trở thành một HLV, một vị chủ tịch CLB, một giám đốc điều hành, hay một chuyên gia bình luận trên truyền hình... tất cả chẳng thú vị gì với tôi. Tôi chỉ muốn là một "jogador" (Kazu nói bằng tiếng Bồ Đào Nha, nghĩa là "cầu thủ"). Trong tiếng Pháp, "jogador" nói sao nhỉ?
- Joueur.
- OK. Tôi muốn là một "joueur" (Kazu nói bằng tiếng Pháp, nghĩa là "cầu thủ"). Đó là ước muốn duy nhất của tôi. Nếu có thể thì đến khi nào trút hơi thở cuối cùng mới thôi. Khi tôi chết, tôi không muốn người ta thông báo rằng "cựu cầu thủ Kazu Miura đã qua đời", mà tôi muốn họ nói rằng "cầu thủ Kazu Miura đã qua đời".